Tổng thống Lincoln khi còn trẻ rất hiếu
học. Ông đã tự học nhận được giấy phép hành nghề luật sư. Tài tranh cãi và mưu
trí linh hoạt của ông trong các vụ xét xử tại tòa án đã được quần chúng ngưỡng
mộ, tán thưởng. Một lần ông đã dùng cách im lặng không nói gì tại tòa mà đánh bại
được luật sư bên nguyên, giành được thắng lợi trong vụ kiện.
Trong phiên xét xử tại tòa án, luật sư
bên nguyên đã thao thao bất tuyệt, nói đi nói lại dài dòng tới 2 tiếng đồng hồ
về một hai luận cứ đơn giản, quan tòa và công chúng đề ngán ngẩm, rầm rì chê
trách, có người đã ngủ gật. Cuối cùng ông luật sư đó cũng đã nó xong, đến lượt
Lincoln là luật sư của bên bị lên bục, nhưng ông im lặng không nói gì, hội tường
im phăng phắc, cử tọa rất ngạc nhiên.
Một lúc sau Lincoln cởi áo khác ngoài,
đặt lên bàn, sau đó cầm tách trà uống một hớp nước rồi lại cởi áo khoác trong
và uống nước rồi lại mặc áo vào, cứ thế làm đi làm lại dăm sáu lần. Quan tòa và
công chúng bật cười ha hả trước màn kịch câm của Lincoln. Lincoln vẫn không nói
gì, rời diễn đàn trong tiếng cười hoan hỉ còn đối thủ của ông bị “cười” thua kiện.
Là luật sư, không nói gì mà thắng được
kiện là một việc rất khó khăn. Luật sư bên nguyên đã nói năng dài dòng làm công
chúng chán ngán, nếu Lincoln lại tiếp tục tranh luận tràng giang đại hải thì hậu
quả sẽ ra sao chắc mọi người đều rõ. Vì vậy ông đã di tĩnh chế động, không nói
một câu, dùng phương thức kịch câm đán bại đối thủ, đạt được hiệu quả “vô thanh
thắng hữu thanh”.