Thời Đăng Tấn có nhà thư pháp nổi tiếng
là Vương Nghĩa Chi, mới 7 tuổi đã luyện viết chữ, được mọi người goi là “Thần đồng
bút”.
Đại tướng Vương Đôn của triều đình thường
hay đưa Vương vào doanh trại biểu diễn thư pháp, về khuya còn giữ Vương lại ngủ
ngay trên giường mình.
Một lần Vương vừa tỉnh giấc thì nghe
thấy có tiếng chuyện trò trong buồng, nghe kỹ thì được biết đó là Vương Đôn
đang bàn chuyện làm phản với mưu sĩ thân tín Tiền Phong. Họ đã sơ hở quên mất
có Vương đang ngủ trong buồng. Nghe xong, Vương rất kinnh sợ nghĩ nếu họ nhớ ra
có mình ngủ đây thì sẽ giết luôn để bịt đầu mối. Làm thế nào để thoát nạn bây
giờ? Vừa may lúc tối có uống rượu. Vương bèn giả say, nôn mửa khắp giường rồi lại
ôm đầu ngáy nhè nhẹ tựa như đang ngủ say.
Vương Đôn và Tiền Phong mật đàm một hồi
lâu, chợt nhớ đến Vương Nghĩa Chi, giật mình thì lo sợ, mặt tái xanh. Tiền
Phong dữ tợn nói: “Phải thánh toán thằng nhóc này, nếu không chúng ta sẽ mang tội
chu vi tam tộc”.
Hai người mang dao nhọn, vén màng lên
định hạ thủ thì nghe thấy Nghĩa Chi nói mê, nhìn lên giường thì thấy toàn thức
ăn và mùi rượu nồng nặc. Hai người bị cảnh tượng đó làm cho mê hoặc, dừng lại một
lát nghe ngóng, khi biết chính xác Nghĩa Chi vẫn đang say rượu ngủ li bì mới từ
bỏ ý định giết người.